SÀI GÒN MƯA
SÀI GÒN MƯA – Câu chuyện của Mr. Trương Trang Thuỵ ——————————————- Sài Gòn mưa. Chiều nào cũng mưa, có khi rả rích, có khi dầm dề, có khi xối xả. Nước ngập đường, nước tràn sông, có khi nước còn vào nhà dân nữa.
Khác với Miền Bắc, Sài Gòn chỉ có hai mùa: mùa mưa và mùa nắng. Nắng thì thường cháy da cháy thịt, trời đất như nung. Mưa thì như dội nước ào ạt trút xuống cùng tiếng sấm sét vang trời. Cứ cuối giờ chiều là trời u uất, rồi mưa lai rai, từ chiều đến tối đến đêm. Làm cho người ta phải chùng xuống, mơ màng suy nghĩ. Có lẽ Sài Gòn cũng băn khoăn, trăn trở. Đang nắng tươi, trời xanh trong văn vắt, bỗng tắt nắng, mây đen lững thững kéo về tối đen cả trời rồi cứ vậy là nước đua nhau rơi xuống. Cơn mưa của đất trời Phương Nam cũng khác, chỉ trong chớp mắt mây kéo đến gió cuồn cuộn, trời sầm tối rất nhanh bởi mây đen bao phủ, nặng trĩu cả bầu không gian mênh mông, sấm chớp đì đùng, sáng loé một góc trời rồi bất chợt nhoáng nhoáng đánh xuống đất.
Trong cơn mưa, dù ào ào hay rả ích thì Sài Gòn vẫn thế, vẫn nhịp sống hối hả, tất bật. Dòng xe cộ vẫn cứ bon bon thậm chí là nhanh hơn một chút. Bên vỉa hè, các cửa hàng cửa hiệu kéo bạt ra để che chắn xe để phía trước cửa cho đỡ ướt. Các xe hàng rong vẫn mải miết lăn bánh trên phố mặc cho mưa lộp độp trên chiếc dù. Tiếng rao bán hàng chẳng vì mưa mà bị át đi. Người ta vẫn nghe rõ và cất tiếng gọi người bán múc cho ly chè, gói cho cái bánh bò, bánh tiêu, bánh chuối… Thưởng thức những món quà vặt ấy trong lúc ngắm mưa rơi, đếm bong bóng vỡ trên lề đường mới thấy thú vị. Và, quan trọng hơn, giúp người bán hàng hết sớm còn thu dọn để về nhà kẻo dầm mưa lâu lại sinh bệnh. Trong cơn mưa, tình người thể hiện nho nhỏ như vậy mà ấm áp, hồn hậu. Một vài cô hàng gạo, hàng đậu bán ngoài vỉa hè, mau mải giúp nhau bê dọn đồ đạc hàng quán vào một mái hiên nào đó cho đỡ ướt, lấy tạm một vài mảnh áo mưa trùm ngay bên ngoài để không bị nước mưa làm hỏng. Chỉ cần thế thôi, là người Sài Gòn đã giúp được nhau rồi.
Nếu hỏi Mưa gió có làm lạnh lẽo không? Thì tôi dám trả lời là không lạnh đâu, mưa nhưng vẫn làm ấm áp tình người lắm. Những cơn mưa với tôi là những lần tôi được tĩnh lặng trong trái tim, đôi ba lần được trở về với ký ức. Những hạt mưa cứ rơi thật tự nhiên, lặng lẽ, cũng như sự bình yên, thanh tịnh trong lòng tôi. Mỗi lần trời đổ mưa, là một lần tôi được bình yên, và sau cơn mưa, trong lòng tôi lại bâng khuâng điều gì đó mơ hồ, không rõ nét nhưng đó là những gì tôi yêu thương trăn trở.